🌖 Nuoc Lac Viet O The Gioi Moi
Đọc truyện [Việt Nam] Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới - Tác giả nguyenhongthai3a1991 : y mắn là đến bây giờ Quang Toản vẫn chưa làm ra việc gì xấu nha. Bất quá từ đây về sau những ngày lành của Quang Toản coi như chấm dứt, nối tiếp những sai lầm cuối cùng lâm vào cảnh nước mất nhà tan
Trong xu thế phát triển tất yếu của nghề "Bán đấu giá", Công ty Đấu giá Hợp danh Lạc Việt đã được hình thành. Với một Hội đồng cố vấn gồm các chuyên viên đấu giá, luật sư nhiều năm kinh nghiệm và được điều hành bởi các đấu giá viên chuyên nghiệp của
Tình trạng ô nhiễm môi trường nước đang đe dọa tới sức khỏe, chất lượng sống của con người. Chính bởi vậy, những biện pháp xử lý, hỗ trợ cùng với các chính sách ép buộc đối với việc xử lý nước thải trước khi thải ra môi trường đang dần giúp cải thiện môi trường nước. 1. Định nghĩa ô nhiễm môi trường nước
Lận đận gái mại dâm Việt mưu sinh ở nước ngoài. Thứ tư, 03/04/2013 - 18:37. Phía sau nền công nghiệp mại dâm sạch ở Bangkok còn có những cô gái hoạt động nghề này bất hợp pháp, trong đó có nhiều người từ Việt Nam. Được bán dâm có đóng thuế là ước mơ lớn của họ.
Phim Lạc Vào Thế Giới Kiến - The Ant Bully Full HD thuyết minh mới dọn đến thành phố, không có bạn bè lại thêm việc bị bắt nạt bởi một cậu bé hàng xóm, Nickle đem nỗi bực dọc của mình trút lên đàn kiến bé nhỏ ở sân nhà. Nhưng rồi một sự cố xảy ra khiến cho Nickle bỗng nhiên hóa thành kiến và bị đàn kiến đó bắt làm tù binh.
Tải Ebook Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới - nguyenhongthai3a1991 Tới chương 55 Epub, Prc/Mobi, Pdf. Giới thiệu Ebook: Tác giả: nguyenhongthai3a1991 Thể loại: Quân sự, Xuyên Không Nguồn: tangthuvien.vn; Truyen.org-Diên đàn truyện Trạng thái: Tới chương 55. Giới thiệu truyện:
Giới trẻ Việt Nam lạc quan về tương lai đất nước. 20/08/20 15:15 GMT+7 1 liên quan Gốc. Hội đồng Anh tại Việt Nam vừa giới thiệu Báo cáo Nghiên cứu Thế hệ trẻ Việt Nam. Báo cáo chia sẻ những nhận định của giới trẻ về các mối quan tâm và khát vọng về Việt Nam trong
Nghiên cứu yếu tố tác động đến khả năng thu hút đầu tư trực tiếp nước ngoài của các quốc gia đông nam á
Washington Post Cù Tuấn, dịch 16-10-2022 Các sĩ quan cảnh sát và quân đội đã tràn xuống một trung tâm thương mại ở Matxcơva trong tuần này mà không báo trước. Họ tìm những người đàn ông để đưa đi chiến đấu ở Ukraine - và họ bắt giữ gần như tất cả những ai họ
6SA1. Trong khi các nhà khoa học, kể cả những người có kiến thức uyên bác nhất đều tìm cách bác bỏ nền văn minh Lạc Việt đã tồn tại năm. Để chứng minh nền văn hiến Lạc Việt đã tồn tại rất lâu đời và phủ nhận quan điểm của các nhà khoa học khác cho rằng thời Hùng Vương chỉ là một liên minh bộ lạc đóng khố hoặc cùng lắm là một nhà nước sơ khai, ông đã dày công viết cuốn sách đầu tiên về một thời khuyết sử của dân tộc Việt, đó là cuốn “Thời Hùng Vương qua truyền thuyết và huyền thoại”Đất nước nào mà không muốn giàu mạnh dân tộc phát triển. Tác phẩm Nước Lạc Việt Ở Thế Giới Mới sẽ đáp ứng những mơ ước đó và mong muốn những mơ ước đó trở thành hiện thật. Xuyên đến một không gian song song nhưng có thời gian chảy chậm hơn so với thế giới hiện đại… rất nhiều giả thuyết được đưa ra đại loại như vậy nhưng chẳng ai chứng minh được đúng sai. Cả đám chỉ biết gân cổ cãi chán rồi thi nhau kiếm truyện đọc tự sướng đúng với phong cách của mình. Một linh hồn đến từ thế giới hiện đại xuyên không trở lại nước đại việt năm 1794 sẽ có chuyện gì xảy ra
Ánh mắt đăm chiêu già nua của Trình đạo sĩ làm Quang Toản cảm giác như đang có hai luồng khí thức mâu thuẫn quấn lấy nhau trong đó. Tuy một mà hai tuy hai mà một, trong đó tồn tại sự vô thường lẫn hữu thường đan xen lẫn lộn như chính cuộc sống có vui mừng có buồn khổ của con người sống giữa trời đất. Có khi người ta bất chấp đánh đổi tất cả chỉ để thỏa mãn dục vọng của mình, có khi lại mủi lòng dừng chân trước bờ vực tội ác bởi một nụ cười thân thiện của ai kia, bình thường vô danh trong đất Bần đạo thất thố! – Trình đạo sĩ lên giáo là trường phái tôn giáo tôn trọng quy luật tự nhiên, với triết lý rằng đạo trời không thân ai, không sơ ai. Trời đất sinh ra vạn vật, rau cỏ, chim muôn, nhân loại, xem việc sống như một nghĩa vụ không vui buồn, nhìn đời qua lăng kính thảm nhiên, và xem cái chết là một việc phục tùng theo lẽ tự nhiên. Đạo giáo quan niệm con người và vạn vật là từ đạo mà ra, và cuối cùng thì trở về với Đạo, hòa vào Đạo, ngộ đạo để được giải thoát. Muốn hòa vào Đạo, họ đưa ra thuyết vô vi gồm Vô Cầu, Vô Tranh, Vô đoạt, Vô họ muốn được đạo thì phải luyện thành Kim Đan, để gom đủ Tam Bảo Tinh, Khí, Thần về một, tức là làm cho tinh khí thần hợp nhất. Sau đó phải thanh luyện tiếp để xả hết, hòa vào hư không, trở về hiệp nhất với Đạo. Luyện Kim Đan ở đây là luyện cho thành Thánh Thai kiểu như xá lợi trong phật chứ không phải luyện thuốc tiên. Theo truyền thuyết khi đó sẽ có cơ hội đạt được tiên duyên, nhưng phương pháp để thực hiện lại chẳng ai biết ngoài hai chữ mơ hồ “ngộ đạo”. Quang Toản đoán vị Trình đạo sĩ này bỏ cả cuộc đời để “ ngộ đạo” nhưng đến giờ chẳng thành công làm cho lão có phần nhụt chí nên mới đưa ra biểu hiện xung đột như Trình đạo trưởng gặp ta chắc phải có nguyên do, không biết đạo trưởng có gì chỉ dạy?- Quang Toản lên tiếng hỏi- Chỉ dạy thì không dám, bần đạo đạo hạnh kém cỏi, chẳng qua có nguyên cứu qua thuật tinh tượng, đoán thiên cơ, song gần đây trời đất chuyển dời làm cho bần đạo không nhìn ra được điều gì. Trời đất lẫn lộn thật không thể đoán trước. Bần đạo nghĩ đến việc xuất quan để tìm hiểu, sẵn tiện đưa một đệ tử xuống núi, may mắn gặp ngài ở nơi đây, thật đúng có duyên. – Lão đạo sĩ lên tiếng làm cho Quang Toản cái hiểu cái Trẫm thật vui mừng khi được gặp đạo trưởng, khi nãy có nghe đạo trưởng nói tương lai ta chẳng yên bình luôn gặp đại nạn, vậy không biết đại nạn ở đây là gì?- Quang Toản cố gắng tìm kiếm chút ít thông Thiên cơ không thể lường, chính bần đạo cũng không Rất thẳng thắn, lão đạo sĩ đưa ra câu trả lời làm cho Quang Toản chẳng còn biết phải nói Trẫm có thể biết tuổi của Trình đạo trưởng chăng?- Quang Toản theo thói quen pha lẫn chút tò mò đi hỏi tuổi của vị đạo sĩ trước Bần đạo thật không nhớ rõ, chỉ biết ngày đó bần đạo theo thầy lên núi là vào thời loạn lạc nhà Mạc, đến bây giờ thật đã gần hai trăm vị Trình đạo sĩ mơ hồ trả lờiQuang Toản nghe lão nói như vậy bờ vai không tự chủ được mà run lên vì lạnh, da gà nổi lên tay. Trong truyền thuyết của Đạo giáo Lão Tử cũng chỉ sống được 250 tuổi vậy mà người đang cười nói trước mặt hắn lúc này đã gần hai trăm tuổi rồi, lại còn khỏe mạnh như vậy việc sống thêm vài chục năm nữa chắc không khó. Quang Toản không ngờ trên đời còn có lão yêu quái như thế, nhủ thầm chắc không phải lão đang bịp ta đó chứ? Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại Thật thất lễ, đúng là vạn hạnh vạn hạnh cho xã tắc ta. Có một bậc trưởng bối như vậy chống đỡ chính là phúc của trăm đạo sĩ nghe hắn nói như vậy có phần bất ngờ, sau lại vuốt râu mỉm cười vừa lòng. Theo lão, một ông vua không thể nào kìm nén trước sự dụ dỗ của tuổi thọ, dù không thể trường sinh bất lão đi nữa thì việc để sống lâu trăm tuổi cũng đủ để làm người khác điên cuồng. Thế nào Quang Toản cũng sẽ hỏi lão cách tu tiên hay đại loại nhằm mục đích tăng tuổi thọ, song câu nói của Quang Toản lại khác hoàn toàn so với dự liệu của ông ta. Quang Toản có thể bỏ qua dụ hoặc lớn như vậy chứng tỏ có tố chất của một minh Bệ hạ không muốn biết cách để gia tăng tuổi thọ sao?- Trình đạo trưởng có cách?- Quang Toản hỏi ngược Ngài có thể lên núi cùng bần đạo, tương lai có thể gặp được tiên duyên không chừng – lão đạo sĩ đưa ra lời dụ Vậy thần dân của trẫm bỏ cho ai?- Quang Toản mỉm cười hỏi. - Bệ hạ nhân đức bần đạo xin kính phục, tuy hoạn nạn trong tương lai của ngài bần đạo không cách gì sửa đổi song đã gặp tất có duyên, bần đạo thấy khí sắc của ngài có phần không tốt không biết có thể để bần đạo bắt mạch cho Toản lấy làm lạ, hắn có chỗ nào không khỏe trong người đâu cơ chứ! Nhưng thấy lão nhiệt tình như vậy cũng không có lòng cự tuyệt nên đành chấp Không ngờ đạo trưởng còn biết đến chữa bệnh bắt mạch, vậy làm phiền đạo trưởng vậy- Quang Toản đưa tay của mình ra tỏ vẻ đồng cánh tay của Quang Toản được hai bàn lão đạo sĩ cầm lấy, sau khoảng một phút liền xong, hắn chẳng thấy gì quá khác thường khi được bắt mạch ngoài việc có chút nóng lạnh thất thường thay đổi nhau qua lại mấy lần giữa hai cổ tay. Quang Toản nghĩ đó là do thời tiết mùa xuân lại đang vén tay áo lên nên mới như vậy mà quên để ý trên trán vị đạo sĩ đối diện lấm tấm mồ hôi giữa thời tiết se lạnh của tiết thanh minh thành Phú Xuân- Xem ra bần đạo quá lo lắng rồi, thân thể ngài không có gì không khỏe, bệ hạ cứ yên tâm. Bần đạo còn có chuyện trong người, xin phép đi trước- lão đạo nói đi liền đi không để cho Quang Toản kịp hỏi thêm vài chuyện- Chẳng biết có thể gặp đạo trưởng ở nơi nào?- Quang Toản hỏi vọng theo- Có duyên ắt sẽ còn gặp –nghe được tiếng trả lời như vậy là khi lão đạo sĩ nọ mất bóng trong đám đông người qua lại trước sự chăm chú quan sát của Quang Toản . Mãi một hồi sau hắn vẫn còn gắng kiếm tìm hướng đi của lão nhưng vô ích, đứng ngó nghiêng một Toản ca! Huynh đang tìm kiếm cái gì vậy?Tiếng của Hải Yến vang lên từ phía sau làm cho Quang Toản quay À! Không có gì? Hai muội đi giải xăm thế nào? Có phải hỏi chuyện tình duyên không?- Sao huynh biết? – cả Phượng Hiền và Hải Yến bị hắn đoán trúng tâm đen đồng thanh hỏi lại. Con gái thời nào chẳng vậy, mấy nàng rất hay để ý đến vấn đề này, lên chùa lễ phật có lúc nào không lẩm bẩm cầu gặp tình lang trong mộng cơ chứ, dù ngoài miệng lại nói rằng mình đang cầu bình an cho cha mẹ. Mấy thầy giải xăm ngồi trước chùa đương nhiên biết đánh vào tâm lý này của các nàng có rất nhiều kịch bản được đưa ra mà kết cục lúc nào cũng có hậu kiểu như sẽ gặp chút khó khăn trắc trở nhưng nếu vượt qua được’ hay người kia trong lòng cũng có chút ấn tượng với cô nương nhưng bên cạnh chàng cô nương có không ít đối thủ cạnh tranh’ bởi vậy sao không đúng cho được. Xem ra năm xưa mẹ của Phượng Hiền cũng ôm tâm tư như vậy đến đây xem bói Hai người có thể cho ta biết thầy giải xăm nói gì không? – Quang Toản lên tiếng dụ Không được! - ạc không ngờ hai nàng lại trả lời đều như vậy, tuy rằng tính cách khác nhau nhưng trong trường hợp này lại quá giống, giống đến cả cử chỉ, khiến hắn lại có thêm chút hiểu biết về phụ nữ, kinh nghiệm quý báu người Quang Toản lại tiếp tục dạo bước qua các khu chợ đông đúc tấp nập, đến chiều rồi mới lịnh khịnh theo hướng dọc bờ sông dưới bóng rặng tre bên bờ mà bước về Hoàng Cung, lúc này trên tay lão phúc và hai gã hộ vệ đã không thể mang thêm được món đồ nào nữa. Quang Toản cũng cầm trên tay mấy quả cam vàng óng làm đồ giải khát vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ với Hải Yến và Phượng Hiền- Toản ca! Quả cam lại rơi nữa rồi, nhặt cho muội- Ờ! Để ta nhặt! Hai muội ăn bớt đi chứ, thiệt là ham hố, ăn không được bao nhiêu lại gắng mua cho Tại thấy em bé bán cam rất đáng thương mà, muội còn định mua hết chỗ đó đấy. Quang Toản nghe Hải Yến nói như vậy cũng biết đó là chuyện nên làm, hắn cúi xuống nhặt quả cam. Vừa cúi người liền nghe thấy tiếng gió sượt qua trên đầu, quay người nhìn lại đã thấy một mũi tên cắm sâu vào thân tre, đuôi vẫn rung lên không ngớt. Khiến Quang Toản á khẩu trợn mắt nhìn chăm chăm vào mũi tên, trong đầu không nghĩ rành mạch được chuyện gì. Hai hộ vệ bên cạnh hắn là người phản ứng nhanh nhất, cả hai ném ngay tất cả hàng hóa xuống đất một người kẹp lấy hông hắn mà lui về phía sau rặng tre khuất hướng đến của mũi tên vừa rồi, tiếp đến là Phượng Hiền cất lên tiếng la lớn đánh tỉnh lão Phúc và Quang Có thích khách! Có thích khách! Có thích khách!Từ dưới sông không ít người mặc đồ đen tay cầm đao dựa vào sức bật của thân tre mà lao lên xông thẳng về đám người Quang Toản. Người hộ vệ thứ hai vẻ mặt đầy ngưng trọng rút đao tạo dáng hộ vệ để cho người hộ vệ thứ nhất ôm Quang Toản bỏ chạy về phía sau. lão Phúc mặt cắt không còn máu chẳng nói được câu nào đứng đực ra một hồi, khi nghe Phượng Hiền hô lớn mấy lần mới hồi tỉnh chạy theo người hộ vệ thứ nhất. Song bắp chân lại trúng phải mũi tên thứ hai của thích khách khiến lão la lên trong đau đớn, té xuống tại Hiền là con nhà võ tướng đương nhiên phản ứng không chậm, nàng kéo lấy tay Hải Yến mà chạy về phía sau. Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, khi Quang Toản hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì đã được đặt xuống đất, ở bên kia người hộ vệ thứ hai và tên thích khách dẫn đầu vừa bắt đầu va chạm binh khí với nhau tiếp sau liền bị bao vậy vào giữa đám người bịt Hiền và Hải Yến đang dắt nhau chạy về hướng này, có một vài tên bỏ qua việc bao vây người hộ vệ thứ hai mà cầm đao chạy về phía này. Quang Toản nhìn vào người hộ vệ thứ nhất mà gào lớn- Nhanh bảo vệ hai nàng! – đây là câu nói duy nhất mà hắn có thể nói vào lúc Toản nhìn thấy được sự do dự trong ánh mắt của người hộ vệ thứ nhất, rõ ràng không muốn bỏ qua nhiệm vụ hàng đầu là bảo vệ Quang Toản. Cuối cùng với giọng sự cương quyết trong tiếng gòa của Quang Toản cũng buộc người hộ vệ thứ nhất cất bước để lại Quang Toản một Toản đứng lại một mình? Hắn có thể yên lòng đứng đó nhìn hai nàng đang bị thích khách đuổi theo sau lưng sao? Ngay khi người hộ vệ thứ nhất cất bước hắn cũng cất bước theo sau chạy về hướng hai người Hải Yến và Phượng Hiền, giờ đây tất cả những điều mà hắn có thể nghĩ đến là an toàn của hai đám thích khách chỉ còn cách phái sau hai nàng tầm vài bước ánh đao sắc sắp chém xuống, người hộ vệ thứ nhất cũng vừa đến vung đao đón đỡ trong gang tấc khiến Quang Toản phải nín thở liều mình tăng nhanh cước Toản ca! Toản ca! Nhanh chạy, huynh chạy nhanh đi – hai nàng hốt hoảng lên tiếng quan tâm đến sự an toàn của hắn- Chạy mau- tiếng thét của người hộ vệ thứ nhất thúc dục hắn mau Không! Chúng ta cùng chạy! – nói là làm chẳng kịp để hai nàng dùng giằng hắn cầm lấy tay hai nàng mà chạy, người hộ vệ thứ nhất ra sức cản đường từ phía sau nhưng chỉ là tức thời, trong vòng vài hơi thở số lượng thích khách chạy đến tấn công người hộ vệ thứ nhất đã thêm mấy người. Chỉ chờ thêm vài hơi liền có người tiếp tục tách ra tiếp tục đuổi giết Quang vị trí của người hộ vệ thứ hai đang giao đấu quyết liệt giữa ba tay thích khách, có hai thi thể mang áo đen đang nằm dưới Ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, bổn đại gia thấy ngươi có tài sẽ không truy cứu chuyện vừa Con mẹ ngươi, ta mà phải đầu hàng lũ chuột đen các ngươi sao, cho ta xem các ngươi có cơ hội đó Hừ! Chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm, anh em nhanh chóng giải quyết tên này thôiNgười hộ vệ thứ hai tuy ăn nói mạnh miệng như vậy nhưng thực tế đã chẳng còn mấy hơi sức, trên người có không ít vết thương với lại đám thích khách này cũng đâu phải dạng vừa, hai tên bị loại bỏ dưới đất chẳng qua chỉ là trong lúc chủ quan bất cẩn mới ban đầu mà thôi. Ba tên trước mặt đây khó đối phó hơn nhiều.
Phạm công thiệu ngạc nhiên nhìn về phía hồ độc lập như xác nhận lại câu trả lời. nghĩ cũng không ra mình có thể lấy ra một lượng lớn đồng như vậy từ đâu. Nghĩ sơ thôi cũng thấy cần hơn vài nghìn vạn cân đồng để đúc tiền nha. Đây là một khối lượng vô cùng khổng lồ nhớ trong kho mỗi năm chỉ có thể đem về hai chục vạn cân đồng là đã nhiều lắm rồi. còn không có năm chỉ được khoảng mười vạn cân thôi.“ Đây là lý do tại sao trẫm gọi khanh lại đây. Khanh chủ quản việc khai khoáng chắc biết rõ tình hình chứ,”“ hoàng thượng thần chủ quản khai khoáng nhưng mỗi năm nhiều nhất cũng chỉ khai thác được tầm 20 vạn cân đồng mà thôi tuyệt đối không hơn được, bao năm qua thần tận tâm làm việc tuyêt đối không bớt xén một cân đồng nào mong bệ hoàng thượng xem xét”“ Ái khanh sao lại khích động như vậy, là nghĩ ta không tin khanh sao?”Phạm công thiệu đứng dậy chắp tay không nói“ điều này đúng là làm khó khanh rồi. ta chỉ là muốn đưa ra một vài ý kiến mà thôi.”Hồ Độc Lập nói đến đây liền ra hiệu cho Phạm Công Thiệu ngồi xuống“ hoàng thượng dạy bảo. thần xin lắng nghe”.Hồ Độc Lập cười cười hỏi.“ có thật tất cả khoáng ở đại nam này đều do khanh chủ quản?”Phạm Công Thiệu nghe đến đây liền nhanh chóng động não, thật như vậy sao, đương nhiên là không rồi, đến ngay cả người dân bình thường có chút để ý cũng biết lượng khoáng mỏ mà triều đình khai thác ít hơn nhiều so với lượng khoáng mỏ đang khai thác rất nhiều, có nhiều hầm mỏ chỉ nằm cạnh hầm mỏ mà triều đình đang khai thác chỉ vài trăm mét mà đằng sau các mỏ này đều có hậu trường chống lưng không nhỏ bởi vậy được bưng bít rất chặt đấy. Nếu khui ra thật sự sẽ dính dáng không ít quan lại đia phương cũng như kinh thành đấy. Nên biết thì biết nhưng chẳng ai lại muốn làm công địch mọi người cả, bởi vậy thường được làm lơ Phạm Công Thiệu tiêu hóa một chút hắn lại cho quăng ra quả bom thứ hai“ lượng sản vật đưa về đến triều đình đúng là lượng sản vật khai thác được tại các mỏ sao?” Có quả bom nguyên tử lần trước nên khi nghe đến cau hỏi nay Phạm Công Thiệu cũng không cảm thấy bất ngờ ! đương nhiên là không rồi, cái này ai cũng biêt nha. Từ đốc công, đến quản lý mỏ, thủ kho, quan huyện, quan phủ, cho đến khi vào đến kho công bộ, mười phần cũng chỉ còn lại 3 phần thôi, cái này cũng không phải là chuyện lạ gì, hầu như toàn bộ quan lại đều coi đó là điều hiển nhiên rồi.“ Người đào mỏ làm việc năng suất chứ?”Khỏi phải hỏi. chẳng người dân nào tự nguyên đi đào mỏ cả. chủ yếu là do bắt buộc đi phu, hoặc tội phạm, phải thúc dục bằng đòn roi của đốc công thì mới làm việc bởi vậy người đào mỏ cũng khá đông nhưng hiệu suất công việc cũng chỉ được một phần ba mà thôi. Phạm Công Thiệu nhíu mày tự nghĩ đây là do khách quan mà sao có thể thay đổi được’.Hồ Độc Lập lại quang thêm một câu làm khai tỉnh Phạm Công Thiệu “ đãi ngộ, lương bổng không tốt, công cụ thiếu thốn thì sao có thể tăng khả năng lao động của thợ mỏ. vả lại thợ mỏ cũng cần quen tay phải không?”.Đương nhiên rồi, hơn ai hết Phạm Công Thiệu biết rõ hơn sự cần thiết của việc quen tay trong đào mỏ. lúc này chủ yếu là bắt lao công theo thời gian nhất định, bởi vậy người đào mỏ cũng thay đổi thường xuyên lấy gì mà quen tay, càng không nghĩ đến cái gì mà đãi ngộ, lại càng chẳng biết đến lương bổng là gì. Còn công cụ sao, một cây cuốc cùn và chiếc nong rổ tre đó là tất cả công cụ của người thợ mỏ được truyền từ năm này qua tháng khác đấy.“ ở đại nam còn chỗ nào có khoáng mà vẫn chưa khai thác không”.Không cần suy nghĩ cũng trả lời được câu hỏi này rồi. tất nhiên là còn rồi, còn khá nhiều là đằng khác. Nhưng tìm cho ra lại khó tỉ lệ nghịch với việc trả lời câu hỏi trên của Hồ Độc Lập khi dành thời gian cho Phạm Công Thiệu tiếp tục suy nghĩ Hồ Độc Lập quay sang nói với lão phúc“ cho gọi Trần quách tĩnh lên gặp ta”Lão phúc nghe vậy liền đi ra ngoài kêu Trần Quách Tĩnh “ khanh hiểu ý trẫm chứ”Hồ Độc Lập hỏi một câu không đầu không đuôi nhưng Phạm Công Thiệu lại hiểu đó đang nhụ ý cho cái gì. Nếu nhận lời sẽ trở thành đích ngắm cho tất cả mọi người, còn nếu không làm thì coi như lão cũng xong. Lần đầu tiên Phạm Công Thiệu thấy chiếc ghế dưới mông thật không dễ ngồi. Đã ngồi rồi lại càng khó thoát ra đấy, đưa ánh mắt nhìn về phái vị hoàng đế trẻ con kia, Phạm Công Thiệu thấy mình đã quá xem thường vị hoàng đế 12t này rồi, sau đó lại giật mình tự hỏi 12t thật sao, quả thât ngoài vẻ bề ngoài ra thì chẳng có gì giống với độ tuổi đó cả.“ thần xin nguyện nghe theo bệ hạ sai khiến”“ Đúng là làm khó cho ái khanh rồi, buổi chầu sắp đến khanh biết phải làm gì rồi chứ?”Ý của Hồ Độc Lập là muốn giao khoán việc tổ chức tìm và khai thác cho Phạm Công Thiệu kể cả việc thu hồi các mỏ lậu, đương nhiên chẳng ai muốn làm cái công việc này vì nó chẳng dễ làm tí nào hết. Nếu muốn làm thì phải cho Phạm Công Thiệu một thân phận đặc biệt, ít ra cũng phải là khâm sai thì mới dễ làm, bởi vậy 5 ngày sau lên triều cần đưa ra bàn bạc một chút. Đương nhiên cái việc này Hồ Độc Lập phải làm bộ không biết, mà bất ngờ do ai đó đưa ra ý kiến thì mới phúc sau một chốc đi ra ngoài liền chạy vào báo“ hoàng thượng có Trần Quách Tĩnh xin ra mắt”“ mau truyền gặp”Sau một hồi thi lễ ổn định vị trí lúc này Hồ Độc Lập mới nói“ vị này chính là công bộ ti Phạm Công Thiệu, từ nay việc an toàn của Phạm Công Thiệu giao cho khanh phụ trách”Nói rồi Hồ Độc Lập chỉ tay về phía Phạm Công Thiệu . dù chưa biết đầu đuôi xôi mắm gì nhưng nghe vậy Trần Quách Tĩnh liền nhận lệnh.“ thần lĩnh chỉ” Quay sang bên phía Phạm Công Thiệu nói“ mọi việc phải trông cậy vào khanh rồi, lần này ngoài việc chuẩn bị cho buổi chầu, khanh hãy lên cho trẫm một kế hoạch để trẫm xem trước có gì khó trẫm liền bổ sung thêm.”“ Thần tuân chỉ” Phạm Công Thiệu thi lễ“ hai người tiếp tục làm quen với nhau đi, ssau này sẽ còn phải hợp tác nhiều”Sau khi Phạm Công Thiệu và Trần Quách Tĩnh ra khỏi phòng làm việc của Hồ Độc Lập thì đã xế chiều rồi. Một ngày trôi qua thật nhanh. Trời tối đen như mực, hôm nay là ngày một tháng chạp nên chẳng có chút trăng sao gì, trong phòng làm việc của Hồ Độc Lập đèn vẫn sáng, là một người hiện đại, quen sống trong ánh đèn điện, giờ đây cuộc sống chẳng có chút điện đài việt lúc này khi màn đêm buông xuống dường như chẳng còn hoat động gì ngoài đi ngủ. đèn đóm cũng chỉ liu hiu một hai chiếc trong nhà, phục vụ ánh sáng cho bữa cơm tối rồi lại tắt vì sợ tốn cả hoàng cung nơi Hồ Độc Lập dang ở cũng rơi vào tình trạng như vậy. Mấy ngày qua Hồ Độc Lập chiều chiều lại chịu khó chạy bộ xung quanh sân một lúc, sau đó lại gé qua cung trường thọ thăm thái hậu Bùi Thị Nhạn tức là mẹ đẻ của Quang Toản, ban đầu vì sợ bà nhận ra chuyện gì đó nên hắn không dám ở lâu, nhưng rồi dần dần hắn cảm thấy sự thân thiêt đối với bà, chắc có lẽ là do tình cảm mà thân thể này để lại. Hồ Độc Lập cũng không lấy đó làm vấn đề gì lớn, coi là mẹ ruột của mình vậy, ở lại ăn cơm là chuyện bình thường. Đương nhiên hoàng thái hậu trong cung cũng không phải chỉ có một mà có đến hai vị. Chính cung hoàng thái hậu Bùi Thị Nhạn và một vị khá nổi tiếng chính là Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân. Hồ Độc Lập càng không thể không biết, Hắn cũng qua thỉnh an vị hoàng hậu này rất nhiều lần. Lần đầu mới gặp Hồ Độc Lập quả thật ngỡ ngàng trước dung nhan của vị thái hậu này rồi. Đúng quả là sắc nước hương trời, khuynh quốc khuynh thành là đây, khuôn mặt sáng trong, làn da trắng nhu hòa, dáng người thanh cao, đầy đặn, cử chỉ lại càng như muốn câu hồn người khác. Đương nhiên đây không phải là do cố ý hấp dẫn mà là cử chỉ tự nhiên như vậy. Năm 16 tuổi bà lấy Quang Trung, tính ra năm nay cũng chỉ 25t mà thôi, ở thời hiện đại con gái 25t là còn tre chán, chuyện lấy chồng còn chưa nghĩ đến, ấy vậy mà đây…. 22t bắt đầu ở góa. Thật hẩm hiu Độc Lập là người hiện đại, thực tế hắn lại chẳng phải Quang Toản nên đương nhiên cũng xuất hiện vài ý nghĩ rồi. người đẹp ai lại không ham. Nhưng ý nghĩ này mỗi lúc chỉ nhém lên được chút khói liền bị Hồ Độc Lập nhanh chóng dập nhiên không thể ăn nhưng nhìn thì chẳng sao, bởi vậy mà thường ngày ngoài việc chạy qua chỗ chính cung thái hậu hắn cũng chả ngần ngại qua chỗ bắc cung thái vài vòng, có khi ở lại dùng bữa lúc lại như tình cờ đi ngang qua.. nói chung hắn viện khá đủ lý do chỉ để nhìn một chút. Thật là khổ sở nha linh hồn thì của hồ độc lập đương nhiên chẳng có vấn đề gì, nhưng thân thể này lại là của quang toản đấy….. suy nghĩ một chút liền đành lắc đầu thở dài vậy…Hồi chiều chính cung thái hậu Bùi Thị Nhạn, có cho người sang gọi hắn tối qua cung của bà dùng bữa, không cần nghĩ hắn cũng biết chắc là vì chuyện của Bùi Đắc Tuyên rồi, Tuyên chắc lại đi cầu xin thái hậu nên bà mới biết chuyện đây. Hồ Độc Lập thở dài một hơi thầm nghĩ xem ra phải nhượng bộ một chút rồi, cũng không sao! Chỉ cần nắm đủ binh quyền trong tay thì sợ gì một Bùi Đắc Tuyên’.Đêm đến tại hoàng cung khá buồn tẻ, ánh đen liu hiu, Hồ Độc Lập cho đốt hơn chục cây đèn trong phòng nhưng ánh sáng cũng không có cải thiện gì cho lắm. Các gia đình đi ngủ khá sớm, bởi vậy có thể trả lời tại sao các hộ gia đình vào thời này lại đông con như ánh đèn hiu hắt này, Hắn đang tự mình ngồi vẽ viết một số thứ, xài bút lông không quen nên đành phải lấy than củi chế cho mình một cây viết chỉ. Chứ có ai vẽ thiết kế mà lại dùng viết lông bao giờ. Tuy không có than chỉ nhưng dùng than củi thay thế cũng có thể dùng nay khi bàn với Phạm Công Thiệu về công cụ khai thác mỏ, hắn nghĩ đến cuốc chim, xà beng, đèn mỏ và xe goong. Thực tế lúc này ở châu âu người ta đã sử dụng những cái này từ rất lâu rồi, còn ở phương đông do không được chú trọng về vấn đề này nên khá lạc hậu. Cuốc chim với xà beng thì dễ rồi, còn đèn mỏ thì khó khăn hơn một tí vì trong nước không có thủy tinh làm chụp đèn, nếu có thì cũng có giá cao trên trời do một số thương buôn châu âu đưa đến nhưng cũng rất ít ỏi, với lại trong hầm mỏ cũng không có gió lùa vào là mấy, bởi vậy Hồ Độc Lập quyết định cho dùng đuốc ống xe gòng thì đúng là hơi phức tạp một chút nhưng hắn tin với tay nghề của các thợ thủ công trong nước lúc này hoàn toàn có thể tạo ra, ở châu âu thế kỷ 15 người ta đã tạo được xe goong rồi, với lại cấu tạo của nó cũng khá đơn giản, chỉ là Hồ Độc Lập muốn cải tiến lại một chi tiết. chi tiết này mặc dù nhỏ nhưng lại là cái quang trọng đó chính là ổ bi. Tuy rằng chỉ là chi tiết rát nhỏ bé nhưng công dụng và ứng dụng của nó lại không hề nhỏ bé tí nào, tuy rằng nhìn cấu trúc khá đơn giản nhưng chính bản thân nó lại không đơn giản.
nuoc lac viet o the gioi moi